Từ nhà hàng sushi đi xuống nữa là tiệm bánh ngọt kiêm buffet thịt bò, lên nữa là tiệm kem, tới tiếp nữa và vòng theo chữ U là ra chỗ học ngày trước và đi theo lối vuông góc là tới nơi hồi nhỏ em mình từng ở vài ngày. Một khu vực có nhiều địa điểm liên quan với nhau như vậy, thật khó nói là ngẫu nhiên… Trong dòng suy nghĩ miên man, mình muốn ngồi xuống viết vài dòng tản mạn nhẹ bẫng như cái lướt qua của tờ giấy lụa mỏng in hoa vintage.
Chiều nay, khi đi qua những nơi này, lòng mình thấy bình lặng, không gợn chút gì cả. Đó là cảm giác như khi bạn ngồi trước cầu cảng ở một miền biển xa. Ở đó chỉ có bạn, nước, bầu trời, tiếng rì rào của sóng, lũ chim bay ngang mặt biển… Bạn thu tất cả mọi thứ vào tầm mắt nhưng tâm trí không có một nghĩ suy gì nặng nề.
Sáng nay tỉnh dậy thấy Ân – cô bạn lớp trưởng hồi cấp 2 – giờ đang ở Mỹ, nhắn tin chúc giáng sinh vui vẻ. Tin nhắn đến lúc 0h28 phút sáng nhưng vì điện thoại của mình cài chế độ ngủ vào những ngày trong tuần nên không hay biết gì. Đó là lời chúc sớm nhất, và cũng an lành nhất cho mùa giáng sinh năm nay. Năm nay, đường phố vẫn không trang hoàng quá nhiều cho Noel, dường như mọi thứ cứ trôi qua như vậy thôi.
Cặp mắt kính mới giúp mình chấm dứt chuỗi nhức mắt của hơn 1 năm qua. Sự không thoải mái đó đáng ra phải được tìm từ lâu nhưng chẳng biết vì sao, mình đã xem nó là điều hiển nhiên và cam chịu suốt thời gian dài. Vài ngày trước, khi đi ngang quầy kính mà hồi đầu năm mình đã ghé nhưng chưa kịp mua, mình quyết định sẽ có một cặp kính mới. Chấm dứt những gì không phù hợp là một khởi đầu không thể tốt hơn cho chặng đường mới.
Vậy đó, những điều tồn tại hằng giây phút trong cuộc đời vậy mà vẫn chưa nhận biết đủ. Vì sự thấu rõ giữa đúng – sai, cần – không cần, tốt – xấu không đơn giản như chúng ta tưởng.
Điều biết ơn nhất trong hôm nay là công ty cho về sớm 30 phút, vậy thì sẽ tránh được kẹt xe và cũng giúp những ai cần đi lễ sẽ đến nhà thờ kịp giờ. Lại là một sự tinh tế đáng trân quý.