Một thoáng bình yên

Ảnh: Thuy Dang.

Hôm nay mình chạy xe rất xa để đi học viết chữ. Trên đoạn đường đi gặp kẹt xe 2 lần, vừa nóng vừa hơi oải, nhưng mình vẫn giữ thái độ lạc quan và thoải mái.

Mình gặp một chiếc xe chở rác đang lăn bánh trong dòng người đông như nêm, tài xế là một anh với vóc người gầy gò và mặt hơi khắc khổ. Khi chạy lên ngang hàng, mình mới nhận ra sau anh là 2 đứa con trai gần tuổi nhau, đang mặc nguyên bộ đồ đi học. Các em ngồi ngoan sau lưng ba mình, dưới tiết trời nóng bức của Sài Gòn. Có lẽ điều người ba ấy trao cho con cái của mình lúc này chưa phải là xe hơi mát rượi nhưng sự chu đáo đưa đón con về đúng giờ dù công việc bận rộn là điều mà không phải ai cũng làm được.

Lúc về mình nhường đường cho một chiếc xe khác. Người ba cúi nhẹ đầu cám ơn mình, ngồi sau anh ấy là một đứa con trai đang mặc đồ thể thao. Hành động cảm ơn đó đơn giản thôi nhưng thể hiện một nghĩa cử lịch thiệp. Người con trai sau này có lẽ học được nhiều điều hay từ người ba này.

Ảnh: chụp tại Đà Lạt trong một nông trại đầy những động vật đáng yêu – Good morning Sophie.

P/S: giáo viên hỏi sao mình không nói là đi từ nhà để đổi điểm hẹn gần hơn. Mình bảo mình cũng chả để ý. Nếu trước kia có thể mình sẽ chủ động hỏi xem hẹn ở giữa được không, giờ thì nếu trong phạm vi mình đến được thì mình vui vẻ đồng ý. Hoá ra nghĩ cho người khác chính là vậy đó.

Related posts

Một con đường mới

Cây Tiêu Huyền

Mọi việc dưới trời có kỳ định