Good morning mọi người,
Good morning Sophie <3.
Bạn có bao giờ ngỡ ngàng trước màu sắc của những bó bông ngoài chợ chưa? Mình thì luôn rung động trước vẻ đẹp tự nhiên không gắng gượng của chúng.
Mà đâu phải cái đẹp ấy chỉ có trong khoảnh khắc hoa e ấp hay lúc nở rộ. Nhớ ngày đang còn thực tập bên trời Tây, mình bắt gặp một khung cảnh khó quên: trước cửa siêu thị, dưới bóng chiều tà, người ta đặt những bó hoa đã rũ xuống chiếc chậu nhỏ. Đối lập với vỉa hè loang loáng nước và cảnh tranh tối tranh sáng, màu hồng của những cánh hoa quá độ xuân thì vẫn giữ cho nó một nét đẹp riêng. Cái đẹp của sự tĩnh lặng, tự tin, bình yên, hài lòng với chính mình. Ở đó không có chút gì là cô liêu hay sầu úa.
Có câu thành ngữ rằng: “Hoa dù tàn vẫn lưu lại dư hương”. Có lẽ cũng như chúng ta, trong bất cứ chặng đường nào, chỉ cần sống trọn vẹn, giữ vững giá trị của chính mình thì đó đã là cái đẹp mà không thời gian nào có thể bào mòn.
Còn bạn, bạn đã từng nhìn thấy một khoảnh khắc “hoa tàn” khiến lòng mình lặng đi chưa?