Mình viết vài dòng cho calligraphy, bởi mình đã tìm được ý nghĩa ẩn sau quá trình luyện chữ trong những ngày qua. Đó là một trải nghiệm sống toàn vẹn với thực tại – dù mình biết chưa được hoàn toàn đến tận cùng. Tuy vậy đó đã là sự thay đổi đáng kể từ tận sâu bên trong, là kết quả của quá trình cố gắng làm việc với bản thân để thay đổi niềm tin cũ, cách nhìn cũ và cả sức ì tâm lý. Ngoài nhận biết sự việc thì bản thân mình trong những ngày qua đều từng bước thực hành kiến thức được dạy, đồng thời lắng nghe hơn nữa những thông điệp nhận được từ vũ trụ. Mình kiên nhẫn với hành trình này và thấy hài lòng khi đang bước trên đó một cách độc lập. Một bước đi đúng đắn ban đầu còn hơn trăm năm ngồi suy nghĩ, ai đó đã nói vậy mà.
Hồi đầu học kiểu chữ Copperlate này, mình viết nhanh và ổn nhưng đều là theo quán tính như khi viết chữ thông thường. Do đó mình thấy khó khăn thi phải làm theo quy tắc cầm bút của Copperlate cũng như nhớ quy định về tỷ lệ. Thêm nữa là tâm lý muốn học là giỏi, nên mình thấy không thoải mái. Sự hiếu thắng khiến mình cứ muốn phải là người làm tốt nhất.
Xem thêm: Mình nói gì khi nói về vẽ tranh, đánh đàn piano và viết calligraphy?
Cũng phải nói thêm một điều quan trọng là lúc đó tâm trạng của mình rối bời, mình tìm tới calligraphy như một cách trốn tránh những mảnh ghép đang cần được đặt đúng chỗ trong bức tranh sứ mệnh. Nhiều yếu tố cộng lại khiến cho mọi thứ không đạt được kết quả tốt vào thời điểm đó, và rồi mình từng nghĩ mình sẽ không thể viết được một dòng hoàn chỉnh có nghĩa mà chỉ viết được rời rạc từng chữ cái.
Xem thêm: Cách vẽ tranh: “Em bé dạy bạn thỏ học bài”
Nhưng mình biết rất rõ rằng mấu chốt quan trọng của bất cứ môn học nào cũng là phải nắm được lý thuyết căn bản, có được nền tảng rồi mới thực hành và sáng tạo được. Vậy nên dần già, sự thiếu hụt tính kiên nhẫn, tỉ mỉ và tập trung của mình được bù đắp trở lại. Mình không còn mong muốn viết chữ đẹp xuất sắc ngay từ những giây phút đầu của buổi luyện viết nữa. Cái mình nhận được còn nhiều hơn cả việc viết được chữ đẹp. Hơn hết, đó là quá trình chiến trắng cơn nóng vội và sự chấp trước vào thời gian.
Theo thời gian, mình học được điều gì? Chính là hãy sống trọn vẹn cho từng phút giây của thực tại và biết được mục tiêu của những việc đang làm. Phải luôn nhắc nhở chính mình về mục đích ban đầu nhưng không áp đặt kết quả cho tương lai, nếu không thì sẽ vô tình hạn định tất cả vào một khung cảnh eo hẹp.
Hãy ở đây. Bây giờ. Lúc này. Thấy trọn vẹn và hài lòng với những điều đang làm và không mong muốn mọi thứ khác đi. Đó là điều khiến mình có thêm chính niệm cho những việc cần làm và sẽ nên làm.
P/S : thú vị làm sao khi giáo viên calligraphy thời đó bảo mình đừng dùng lực ngón tay mà phải dùng cổ tay, thì nay thầy giáo piano bảo phải đánh đàn bằng lực ngón tay.