Mình cười theo những bước chân và thi thoảng hát vài lời ca dễ thương. Mình nhắn “Em lại vui như một đóa hoa” với vài người bạn. Mình ăn, ngủ, đi làm, chạy xe đều đúng là ăn, ngủ, đi làm, chạy xe. Trong lòng không nghĩ về việc này mà lại làm việc khác. 4 chữ “thuận theo tự nhiên” giờ đây đem lại cho mình sự nhẹ nhõm.
Mình đã quen với không khí ở nơi mới. Sải chân qua những phòng ban, mình không còn thấy ngại. Mình tự tin mặc đầm lụa dài theo sở thích, mang giày cao gót như vốn dĩ. Ánh nhìn của mình sáng trong như nắng mai và nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Khi đẩy cánh cửa kính để bước vào văn phòng, một giọng nói rõ ràng vang lên trong mình: “Sophie quay lại rồi!”
Mình biết mình đang nhảy chân sáo ở đây nhưng có khi mai lại kéo vali ở Đài Loan. Có thể hôm nay mình làm ở chỗ này nhưng tuần sau lại nhận cơ hội ở nơi khác. Mọi thứ đều sẽ xảy ra, theo một quy luật của vũ trụ chứ không phải sự cố chấp của con người. Đột nhiên mình bật cười, những chuyện đã qua đều không to tát, sao lúc ấy lại khó chịu đến thế nhỉ? Là bởi lúc đó không biết chấp nhận bản thân, mong lấy những điều bên ngoài để lấp đầy những phần khuyết bên trong. Cho nên càng muốn lấp đầy càng thấy thiếu thốn. Càng muốn mọi chuyện theo ý mình, thì trái lại mọi thứ đều sẽ sai lệch ngày một xa.
Trong cuộc sống, điều không theo ý của chúng ta là vô số. Nếu không thể thay đổi, nếu không biết cần làm gì, thì cứ tĩnh tâm lại và để mọi thứ xảy đến theo tự nhiên. Nhớ lại bài phỏng vấn 2 năm trước với chị Trâm, câu nói “Mọi việc dưới trời có kỳ định” nghe thật thơ và cũng thật hay. Cũng biết là nó đúng, nhưng lĩnh hội được rất ít hàm nghĩa của nó. Trải qua một đoạn thời gian này, khi tĩnh lặng suy xét và thẩm thấu mọi chuyện, mình biết ơn vô cùng bài học được ông trời trao tặng. Học được chúng rồi, thấy mọi điều sáng ra, trong hơn, và nhẹ hơn. Nhưng để diễn giải hết những ý nghĩ thì không cách nào làm được.
Mình lại nhẩm 2 câu thơ trong bài thơ Đường Du Sơn Tây thôn của tác giả Lục Du – một thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống:
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng)
Đúng là sau những lúc buồn bã, thì sẽ nhìn thấy con đường rộng mở kéo về chân trời. Nhẫn, chính là phải nhẫn nại hơn, vui vẻ như một đứa trẻ háo hứng nhìn máy bay đến và tiễn máy bay đi. Có lẽ chúng biết, đến hay đi đều là hảo sự, đều được một lần nữa bay vút lên bầu trời.