Dear Me

"Dear Me" là cái tên không gây sự chú ý nơi tôi ngay lần đầu. Nhưng khi nhìn vào dòng chữ tiếng Việt được dịch dịu dàng thành "Tôi thương mến", lòng tôi bỗng ngân lên xúc cảm du dương như lần đầu nhận được ánh nhìn trìu mến của người thương.

by Sophie Thanh Huyền

Tôi thương mến,

Tôi thương mến,

Tôi thương mến.

Trong ánh chiều yên bình, từng lớp bụi bay lơ lửng trước mặt cũng không khiến tôi thấy khó chịu. Buổi trưa nay khi phát hiện những chấm nhỏ li ti màu trắng trên mặt bàn gỗ không phải bụi mà là tia sơn nước bắn vào, tôi hiểu rằng những việc mình nhìn thấy bằng mắt thường chưa chắc đã mang ý nghĩa như mình tưởng. Ta chỉ luôn đánh giá mọi hoạt động, vật thể, con người qua lăng kính của quan niệm hậu thiên nơi ta, sau đó áp cảm xúc của bản thân lên mà đối đãi. Thậm chí, ngay cả xúc cảm của ta nên chăng cũng phải đưa ra ánh sáng để nhận định và phân tích. Chúng thực chất có là ta ở mỗi lúc hay không?

“Tôi thương mến” như một lời nhắc nhở tôi quay về nhìn thật sâu bên trong mình. Tách bạch những suy nghĩ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, đánh giá lý trí nhất những cảm xúc đang biến động trong tâm. Lúc đó, một cảm giác an hoà, tự tại tràn ngập tâm trí và lòng tôi, lấp đầy những kẻ hở và làm nở rộ những hạt mầm khoan dung bé xinh. Càng ngày tôi càng hiểu rõ thế nào gọi là “tướng tuỳ tâm sinh, cảnh tuỳ tâm chuyển”.

Thực ra mọi chuyện đều rất đơn giản, chỉ có chúng ta vì nhân tâm quá nhiều nên mới làm nó thêm rối rắm. Hiếm ai có thể chắc chắn rằng mình kiên định đến mức chỉ đi đúng con đường mình đã chọn, dù có hẹp tới đâu, dù cây leo giăng kín và gai nhọn dưới chân, vẫn quyết tâm mắt chỉ hướng về phía trước mà tiến bước với niềm tin đong đầy như buổi ban đầu. Thế nhưng khi nhìn thật sâu vào bên trong, tĩnh tĩnh mà nhìn một cách lý trí, sẽ thấy mọi trở ngại đều hoá hư không.

Ảnh: Good morning Sophie – đoá hồng ở CG.

Cuối cùng, đều chỉ còn một miền thương mến nhẹ nhàng mà thôi. 

Xem thêm: Cuộc sống của bạn có cân bằng?

You may also like

Leave a Comment