Trong thong dong bàn về chuyện được – mất

Chuyện xảy ra chỉ một giây trước thôi đã trở thành quá khứ ở thì hiện tại. Thay vì cố chấp, hãy buông tay với những được - mất để bản thân xuôi dòng.

by Sophie Thanh Huyền

Vậy là tháng cuối năm đã ghé thăm. Sáng nay mình đã chọn một chiếc áo cardigan màu kem phối cùng chân váy lụa màu cafe sữa nhạt. Lần tìm trong tủ một hồi không thấy đôi bông tai ngọc trai, có lẽ đã rơi ở góc kẹt nào đó. Thảng nhiên mình bỏ qua điều đó và lên xe đi làm. Nếu không tìm được thì tức là không thể dùng nữa. Nếu sau này có thể tìm được, thì nghĩa là nó vẫn thuộc về mình.

Vì công ty này hết chỗ gửi xe dưới hầm nên những nhân viên mới phải gửi xe ở trường học gần đó và đi bộ tới công ty. Thế là dạo này  mình lại có cơ hội được đi bộ dưới ánh nắng nhẹ của buổi sớm đầu ngày. Hình ảnh những em nhỏ học sinh vô tư chơi đùa trong sân trường cùng tiếng huyên náo gọi nhau làm cho sắc màu của một ngày thêm rực rỡ. Mình thấy yêu những khoảnh khắc nhỏ bé bình dị như vậy, yêu vì chúng diễn ra thường nhật và đều đặn mà nếu không để ý thật kỹ, ta sẽ vô tình bỏ quên. Trên quãng đường đi bộ ngắn đó, mình đi qua một quán cafe hẻm với những bộ bàn ghé vàng rực xếp tựa vào bờ tường. Phải rồi, mình có một kế hoạch nhỏ, một kế hoạch dành riêng cho mình. Kế hoạch được thực hiện dưới nắng, dưới tán cây và dưới sự bình yên của cuộc đời.

bàn chuyện được - mất

Ảnh: Good morning Sophie.

Công việc vẫn luôn bận và việc học vẫn dồn dập nối đuôi nhau, dường như ngày nghỉ chỉ là dấu gạch ngang ngăn ngắn giữa tuần và tuần. Nhưng dù vậy, mình cũng không thấy bản thân bị thúc ép, không thấy hối hả lo lắng hay sợ hãi tí nào. Mọi việc dưới trời có kỳ định, mình biết rằng chỉ cần nỗ lực hoàn thành thật tốt những việc cần làm là được. Trong quyển “Bàn về sự chậm rãi”, tác giả Piere Sansot có viết thế này:

Sartre đã nhận thấy tình hình này: “Chúng ta chịu trách nhiệm về hết thảy trước mọi người.” Một cách nói như vậy, nếu chúng ta làm nhiều hơn hay, ngược lại, khiến ta nản lòng bởi khả năng của chúng ta có lẽ không đáp ứng được một nhiệm vụ vô hạn như vậy. Trong trường hợp đầu tiên, siêu nhân không còn là lý tưởng viển vông, đáng ngờ, chỉ dành cho một cá nhân ưu tú nào đó. Vì sớm muộn thì phần đông chúng ta cũng sẽ vượt qua giới hạn của con người về vóc dáng, trí tuệ, ý chí và năng lực. Những thế hệ mói hiện đã thể hiện một sự khéo léo đặc biệt trong việc điều khiển các thiết bị công nghệ thông tin và truyền thông. Chúng ta đang trong quá trinh sửa chữa cơ thể con người một cách tinh xảo và sao chép các khả năng của nó.

Có cố và cố hơn nữa thì nhiều việc cũng không thể thay đổi. Cần làm thật tốt mà không truy cầu vào kết quả, làm với tâm thái thoải mái và hết lòng. Nghĩa là cần lý trí để biết nỗ lực là chủ động tích cực còn cố chấp là cách biến bản thân trở thành nô lệ của cuộc đời. Con người thường nản lòng và thấy đau khổ trước những điều họ không nắm được, không kiểm soát được, không thay đổi được. Thực chất không phải là họ không thể thiếu nó, mà là họ không chịu được cảm giác bản thân mất quyền kiểm soát, không chịu được cái suy nghĩ rằng mình không có khả năng thay đổi một điều gì đó. Mà thực chất thì có khái niệm “được và mất” theo nghĩa thông thường chúng ta nghĩ hay không? Cái được – dù là vật chất, quyền lực hay tình cảm – cũng đều là cái vị tư. 

Trong Đạo đức kinh, Lão Tử viết: “Vạn vật trong trời đất sanh từ có (hữu), (hữu) có sanh từ không (vô). Hữu vô đều từ thiên đạo”. Vậy có thể hiểu rằng mọi thứ trên đời này đối với ta được hay mất, có hay không, đều do Thiên Đạo quyết định. Nhân định có thể thay đổi ý trời là điều xưa nay không thể có.

Nhiều người cũng tin rằng cuộc đời là một vở kịch và chúng ta đến đây với những vai diễn của mình để học những bài học cần thiết. Nếu đúng là như thế, thì cái gì là của ta? Vốn dĩ chẳng có gì cả. Chúng ta đến cuộc đời với 2 bàn tay trắng và ra đi cũng với đôi tay trắng trơn.

Nên chăng, để nhẹ nhàng hơn, để thấy mỗi ngày tươi mới hơn, hãy bỏ xuống sự kiểm soát và nỗi lo được mất. Hãy cho mình có quyền bước đi chủ động và dễ dàng hơn. Điều mang đến an yên và hạnh phúc thật sự, chỉ có thể đến từ sự tĩnh tại trong tâm hồn.

Bởi vì muốn có phải học được cách buông.

Muốn giữ phải học cách bỏ.

Buổi sớm thong dong. nghĩ về chuyện được - mất.

Buổi sớm bước đi thong dong và nghĩ về chuyện được – mất. Ảnh: Good morning Sophie.


 

You may also like

Leave a Comment